Sức trẻ trong những năm tháng tuổi 20 đôi lúc sẽ khiến chúng ta nghĩ rằng mình có thể làm mọi thứ. Chỉ có điều, muốn làm mọi thứ lại là điểm yếu lớn nhất của chúng ta.
Vì muốn làm mọi thứ, mà chẳng thứ nào làm đến nơi đến chốn cả. Chúng ta bắt đầu đầy nhiệt huyết, nhưng lại rút lui trong lặng lẽ. Trải nghiệm thì nhiều, nhưng kinh nghiệm thì ít. Sợ bỏ lỡ có khi là lý do duy nhất để bỏ đi.
Vì muốn làm mọi thứ, mà chúng ta tìm mọi cách để có thêm thời gian cho những điều mới mẻ. Sức khỏe vẫn luôn còn đó, nên ngủ muộn một chút cũng không sao. Bố mẹ vẫn luôn ở đó, nên bỏ một bữa tối cùng gia đình cũng không sao.
Vì muốn làm mọi thứ, mà điều quan trọng nhất có khi lại là điều chúng ta ít làm nhất.
Sau những năm tháng thử làm mọi thứ, có lẽ bài học lớn nhất mà chúng ta nhận lại được là phải biết ưu tiên. Ưu tiên cho những thứ nhỏ nhặt mà ý nghĩa hàng ngày. Ưu tiên cho những điều không thấy kết quả ngay. Có những điều chúng ta có thể không bao giờ ưu tiên làm, và điều đó là không sao cả.
Bởi chính những điều chúng ta chọn không làm trong vô vàn thứ có thể làm, sẽ giúp chúng ta hiểu mình là ai.