Khi nói chuyện với các bạn sinh viên, mình thường hay kể một câu chuyện xảy ra vào mùa hè năm ba đại học của mình. Các bạn biết đấy, năm ba đại học là thời điểm mà chúng ta bắt đầu có những suy nghĩ hoang mang về định hướng nghề nghiệp.
Không còn như năm nhất hay năm hai, khi chúng ta thoải mái thử sức với những hoạt động ngoại khóa, năm ba là lúc chúng ta bắt đầu nhìn xung quanh và chợt nhận ra bạn bè dường như đã có những dự định rất rõ ràng, còn mình thì vẫn chưa đâu vào đâu.
Khi đó, mình đang du học tại Mỹ và cũng hoang mang như nhiều bạn bây giờ. Mình đã dành gần như toàn bộ năm nhất và năm hai cho những đam mê hoạt động xã hội, và chưa chuẩn bị gì để bước chân vào môi trường làm việc sau này. Tuy nhiên, sau những cố gắng nộp đơn xin việc nhiều nơi, mình cũng may mắn được nhận vào làm thực tập ở một tổ chức nghiên cứu quan hệ quốc tế tại thủ đô Washington DC của Mỹ. Đó là một vị trí thực tập rất cạnh tranh, và sẽ là lần đầu tiên mình được trải nghiệm một môi trường chuyên nghiệp ở một đất nước phát triển.
Thế nhưng, thử thách lớn nhất đối với mình lúc đó lại là chi phí. Mức lương cho thực tập sinh ở tổ chức phi chính phủ rất hạn chế, trong khi chi phí sinh hoạt tại thủ đô của nước Mỹ thì rất đắt đỏ…
Ở vào thời điểm mà mình gần như bỏ cuộc, một người bạn ở cùng phòng đã cho mình biết rằng gia đình cậu ấy có thể cho mình ở nhờ trong một ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại ô Washington, cách nơi mình làm khoảng một tiếng. Để có thể tiết kiệm khoản tiền thuê nhà đáng kể, mình quyết định nắm lấy cơ hội này để bằng mọi giá được làm việc tại thủ đô của nước Mỹ.
Thế là trong nhiều ngày liền, ban ngày thì mình đóng bộ vest chỉnh tề, đi làm tại một trong những khu vực đắt đỏ nhất Washington DC, nhưng không ai biết là đến tối mình lại trở về một căn nhà bỏ hoang: không đồ đạc, không wifi, không thức ăn. Ban đêm, mình trằn trọc không ngủ được vì nằm đất, đầu gối lên balo mà trời mùa hè thì lại nóng nực. Có một cuối tuần, mình đã đi bộ ra một công viên gần đó, nằm trên ghế đá, ngửa mặt lên trời và tự hỏi không biết bao giờ những khó khăn mới qua đi…
Sau đó một thời gian, điều kiện sống của mình cũng khá lên một chút khi chuyển sang ở nhờ tại nhà của một người đồng nghiệp. Mình vẫn nằm đất, nhưng có thêm đồ đạc và wifi (yếu tố quan trọng để sống sót )
Khó khăn là vậy, nhưng mình vẫn tự nhủ không để ảnh hưởng tới công việc, và mình đã hoàn thành ba tháng thực tập tại tổ chức phi chính phủ đó với những bài báo nghiên cứu tâm huyết được đăng tải trên website của họ. Nhưng quan trọng hơn cả, đổi lại những ngày tháng ăn nhờ ở đậu đó là một kinh nghiệm làm việc ở Mỹ rất quý báu, giúp mình có thể tự tin apply thành công vào những tập đoàn lớn tại Mỹ sau này.
GenZ ơi, trên con đường đi đến công việc mơ ước, các bạn có thể sẽ phải trải qua những khoảnh khắc thử thách khó quên. Dù là những email từ chối, những giờ thực tập không lương, hay những trưa nắng mệt mỏi, hãy chấp nhận, thậm chí yêu những khoảnh khắc đó nhé, bởi chúng sẽ làm cho những thành công sau này của bạn càng trở nên ngọt ngào hơn đấy.
Đọc thêm tại: facebook.com/duong.harvard